Mồ côi cha mẹ từ bé xíu, tất cả những gì anh có được hôm nay đều là mồ hôi, nước mắt của anh hết cả. Nên từng đồng tiền làm ra, anh trân trọng, mến yêu nó lắm. Thêm nữa, cuộc sống này càng lúc càng bon chen, xô bồ, thật giả lẫn lộn nên anh hồ hết chẳng mấy đặt lòng tin tham gia bất cứ người nào hết cả. Với anh, anh chỉ tin có một bản thân bạn dạng thân bản thân mà thôi.
Anh nói, phiên bản thân bản thân mình mới là đáng tin nhất, bên cạnh đó thì không có ai hết cả. Cũng chính vì lý vì thế mà năm nay, đã 30 tuổi rồi, anh vẫn chưa có nổi lấy một mảnh tình vắt vai. Anh quan trọng tiền nong quá, sự tin tưởng lại không có thì làm sao có bất cứ cô gái nào nhẫn nhịn được anh. Nếu như mà có, thì chắc họ cũng chỉ lợi dụng tiền bạc của anh mà thôi. Anh thì cũng chẳng quan tâm quá phổ quát về chuyện này, sau này, giả dụ có nhu cầu, anh cứ cưới đại một cô gái là được. Giữ vững chặt chẽ thì lo gì bị lừa. Anh đâu có ngờ, cái ý niệm tưởng như chơi có bạn nào có thể thay đổi được ấy của anh sau cùng lại bị xóa bỏ bởi một bà cụ già ăn xin.
Tiết trời đã sang xuân nhưng vẫn còn cái lạnh se sắt khi đêm trở xuống. Dạo này anh bận phổ thông việc quá nên toàn ngủ lại cửa hàng thay vì về nhà như mọi khi. Chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì anh thấy ngoài cửa, có bóng người đang lúi quắp. Sợ trộm, ngay ngay lập tức anh thành lập cửa ra. Bà cụ già nhìn rách rưới, mỏi mệt đưa ánh mắt lúng túng nhìn anh:
- Tôi… Tôi không đánh cắp gì đâu. Tôi chỉ muốn xin chú ngủ nhờ ở hành lang thôi. Chỗ này lạ mắt gió, mà mưa lớn thì mới bị hắt tham gia.
Anh đâu có ngờ, cái ý niệm tưởng như chơi có người nào có thể thay đổi được ấy của anh cuối cùng lại bị xóa bỏ bởi một bà cụ già hành khất. (Ảnh minh họa)
Giọng nói lào thào của cụ khiến anh thấy xuôi lòng. Không gay gắt như ban sơ bản thân nghĩ, anh nữ tính:
- Sao cụ lại lang thang ngoài tuyến đường giờ này ạ! Con cái, gia đình cụ đâu rồi ạ?
- Con trẻ trong nhà nghèo quá, không muốn thành gánh nặng của chúng, tôi lên đây ăn mày kiếm sống. Ban đêm toàn tới chỗ này ngủ nhờ. Hôm nay mới nhân thức chú là chủ ở đây? Xin lỗi chú nhé!
Nhìn bà cụ ăn mày run rẩy, anh động lòng. Trong khoảng trước tới nay, anh không bao giờ tin tham gia mấy câu chuyện kiểu này. Nhưng hôm nay thì khác, anh cũng không nắm bắt vì sao, anh lại thấy tin, thấy thương bà cụ. Anh nhẹ giọng:
- Bên ngoài lạnh lắm. Cháu mời chưng tham gia nhà cháu ngủ một đêm. Bác bỏ đừng ngại, đây cũng chỉ là khu chợ của cháu thôi nhưng vẫn tốt hơn ngoài tuyến đường.
Anh mời tha thiết quá, mà cũng thật lòng nên bà cụ đồng ý. Hơi ấm trong căn nhà làm cho bà thấy dễ chịu hơn. Anh dọn dẹp chỗ ngủ cho bà rồi bạn dạng thân bản thân cũng chìm vào giấc ngủ. Tắt điện rồi, anh thiên nhiên trộm nghĩ sao anh lại dễn tin người quá, nhỡ như bà cụ lừa anh thì sao? Nhưng nhìn bà cụ thở nhọc mệt, anh lại trách bản thân mình nghĩ suy quá rộng rãi. Bà cụ thì khiến được gì cơ chứ? Ngờ đâu…
Sáng hôm sau thức giấc dậy, anh thấy bà đã chuẩn bị dứt đồ đoàn chuẩn bị rời đi. Nhanh nhảu, anh tạo dựng ngăn kéo tủ, lấy ít tiền biếu cụ thì…
Anh chẳng tin, anh chỉ tin tiền tài anh đã bị mất đi và cụ chính là thủ phạm. (Ảnh minh họa)
Mắt anh trợn trừng lên, tối sầm lại khi tập tiền 3 triệu bữa qua anh đễm xong xuôi đặt vào đó đã không cánh mà bay. Trong nhà chỉ có chính mình cụ với anh, cam kết chỉ có thể là cụ thôi. Anh không nghĩ lại khiến cho ơn bận rộn oán thù tương tự:
- Cụ, cụ có lấy 3 triệu trong tủ của cháu không? – Anh sỗ sàng
- Chú nói gì, tôi không nắm bắt? 3 triệu nào cơ?
- Nhà chỉ có cháu với cụ, không cụ lấy thì ai lấy chứ.
- Chú này, tôi nghèo tiền chứ không có năng lực tài chính thấp nhân cách đâu.
Anh chẳng tin, anh chỉ tin tiền tài anh đã mất và cụ chính là thủ phạm. Anh kéo cụ ra khỏi chỗ, đòi kiểm tra đồ đoàn của cụ. Tăng nhanh quá, anh khiến cụ ngã. Anh định đỡ cụ nhưng tiền của anh…
Anh lục sắm nhưng không thấy gì. Có lẽ nào hiện giờ khám người cụ. Anh thì khám không được rồi. Anh tính lấy máy tính bảng để gọi cho cô nhân viên đến sớm thì…
Anh đứng đần mặt ra, cũ kĩ họng nghẹn lại khi cọc tiền triệu nằm trong túi xách của anh. Anh sực nhớ ra, hôm qua chính tay anh đã bỏ nó vào túi. Nhìn cụ nằm trên đất, vẫn chưa dậy nổi, anh lao tới đỡ cụ dậy, xin lỗi cuống quýt, mặt đỏ bừng. Nhìn anh, cụ chỉ dịu dàng:
- Chú ạ, tôi nghĩ chú tài giỏi nhưng vẫn thiếu đi một đức tính cần thiết của nhân loại. Sự hồ nghi của chú có khi đã vô tình làm thịt chết toàn bộ mối quan hệ tốt đẹp của chú. Tiền quan trọng nhưng rộng rãi thứ còn cần thiết hơn tiền.
Bà cụ dứt lời cũng ủ ấp bọc quần áo đi luôn. Anh nhìn theo cụ, chôn chân tại chỗ. Anh thấy trinh nữ, trinh nữ vô cùng. Anh đã hành xử như một kẻ vô học. Anh vội đuổi theo bà cụ, anh sẽ xin được chăm nom cụ, xin cụ dạy lại anh phương pháp sống. Anh đã nhân thức, bao lăm năm qua, anh sai, anh thiếu ở đâu rồi. Cuộc sống cần lắm sự tin yêu nhau đấy!
Hạ/ Theo Thể thao phố hội
Tham khảo thêm: máy bơm tăng áp
0 nhận xét: