Lúc nào con cũng là những đứa con bé xíu trong mắt các bà mẹ. Lúc nào cũng thế. Không thể đổi mới được đâu.
Lúc nào con cũng là những đứa con bé nhỏ trong mắt các bà mẹ. Lúc nào cũng thế. Chẳng thể đổi mới được đâu. Chắc chắn rằng còn sẽ yêu cầu được đối xử như một người lớn khi tới tuổi vị thành niên và sau đó vẫn tiếp diễn ý định đó khi chúng đích thực trưởng thành . Chúng luôn kiêu hãnh tuyên bố số tuổi của bản thân và yêu cầu xứng đáng được lợi sự hòa bình, không dựa vào vào bố mẹ. Nhưng phần đông những gì bạn nghe được chỉ là tiếng bập bẹ của trẻ tập nói, tiếng thủ thỉ của đứa con bé bỏng hay những âm thanh vô nghĩa khi con bi bô hay là những lời ngọt ngào của đứa con xinh tươi. Và đông đảo những gì bạn thấy là một nhân loại bé nhỏ dễ bị thương tổn đang nhìn vào bạn với đôi mắt to tròn và đôi má phúng phính. Bạn sẽ như thế đấy. Nó giống như một kiểu cha mẹ từ chối hết những gì họ sở hữu. Chúng ta nghĩ là con bản thân mình sẽ không bao giờ lớn nhưng thực tiễn thì chúng có lớn đấy.
Tôi nhớ thời thiếu niên khao khát sự hòa bình của bản thân mình và suốt những năm học đại học tôi còn thèm khát hơn thế. Tôi chẳng còn là một đứa trẻ từ lâu rồi nhưng sao bác mẹ cứ đối xử với tôi theo kiểu đó? Tôi là người bất khả bại trận. Tôi là một thiếu nữ mạnh bạo, bạn thấy chứ. 18 tuổi - tôi đã có quyền và là một người lớn thực thụ, đúng không? Tôi chỉ cần mẹ thấy chính mình như thế thôi.
Nhưng vẫn tồn tại, phổ quát như sự thuyệt vọng của tôi, mẹ tiếp tục cư xử với tôi như thể tôi là đứa trẻ em vậy. Tôi không thể có cuộc sống của bản thân mà không hiểu vì sao. Tuổi tôi không còn là con trẻ. Tôi có kĩ năng tự khiến phổ quát thứ như một người lớn. Nhưng vẫn tồn tại sự bất an, lo lắng của mẹ về nơi tôi ở, tôi khiến gì và với bạn nào khiến cho tôi thấy nghẹt thở và chẳng quan trọng. Mẹ à, con không còn là một đứa trẻ nữa. Tôi luôn miệng buộc phải: "Mẹ, con không còn là đứa trẻ. Sao mẹ cứ đối xử với con như thế?" và luôn luôn nhận được những câu trả lời tương đồng nhau: "Mẹ nhân thức vậy. Mẹ nắm bắt đấy. Nhưng trong mắt mẹ, trong tâm khảm mẹ, con luôn là cô con gái bé bỏng. Khó để giải nghĩa lắm nhưng một ngày nào đó con sẽ nắm bắt".
"Mẹ nhân thức vậy. Mẹ hiểu đấy. Nhưng trong mắt mẹ, trong tâm não mẹ, con luôn là cô con gái bé nhỏ. Khó để cắt nghĩa lắm nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu". (Ảnh: Internet)
Một số đêm trước, tôi trò chuyện cùng đàn ông đang học đại học. Chúng tôi đã nhắn tin qua lại (đây là bí quyết độc nhất vô nhị mà nó chịu thì thầm với tôi) về tình hình của con. Nó sẽ có phổ biến hạn chế hơn bạn hình dung để nghe con và có niềm tin rằng con đang đích thực ổn. Tôi rất muốn nhân thức tỉ mỉ con của ngày hôm này là thế nào, con khắc phục khó khăn ra sao.
Rồi thằng nhỏ bé mau lẹ đề cập đến nhân tố: nó vừa rời khỏi kí túc xá.
Tôi hoảng loạn. Tôi hít vào, thở ra, nhưng vẫn cảm thấy không có chút không khí nào tồn tại. Trái tim tôi mở màn loạn nhịp, đầu óc tôi quay cuồng. Con đã khiến gì? Rời khỏi kí túc xá sao?
Thằng nhỏ thì vẫn ổn nhưng tôi vẫn không hoàn thành xả ra hàng loạt câu hỏi: "Làm sao con có thể? Con đi một chính mình sao? Nó có tối lắm không?".
"Mẹ à, con ổn. Con đi với hồ hết bạn. Đàn con bắt taxi. Không có gì to đùng đâu", nó tư vấn tôi rất hối hả.
Nhưng trong tâm tưởng đang quay cuồng của tôi, tôi đang cố gắng để tở và nhớ rằng thằng tí hon đã 18 tuổi, đầy đủ những gì tôi thấy là một cậu nhỏ xíu, một cậu nhỏ bé thơ ngây và mong manh. Nhưng nó đã tự khiến số đông, đi xuống xã vào lúc hoàng hôn.
Nhưng tôi vẫn chỉ thấy một nam nhi. Một cậu đàn ông nhỏ nhắn. Ngay khi con bảo nó đã rời khỏi kí túc xá, tôi cũng chẳng thấy chàng trai trưởng thành nào trong thế giới cả, chỉ thấy mỗi cậu nhỏ xíu xíu mà thôi. Ngay ngay tức khắc tôi muốn gọi cho mẹ. Tôi cần phải nói với bà thứ gì đó. Mẹ, con đã hiểu rồi.
Con đã nắm bắt tại sao khi con nói 9 giờ tối sẽ tới chợ nhanh, mẹ liền bảo rằng phải cẩn thận và tài xế an toàn. Con hiểu rằng mẹ không thấy một thiếu nữ 44 tuổi đi bán buôn mà chỉ thấy cô ốm 9 tuổi cố gắng xoay chuyển để đỗ xe khi bãi đang đông đúc.
Con nắm bắt tại sao khi con nói con thấy không ổn hoặc chán nản, mẹ vẫn chỉ bảo: "Nghỉ dưỡng. Chú tâm bạn dạng thân đi. Mẹ có thể khiến cho gì cho con hiện giờ?". Con hiểu rằng mẹ không thấy một người mẹ mỏi mệt trong việc nuôi dạy con trẻ trong nhà. Mẹ chỉ thấy một đứa con gái đang ốm và mẹ sẽ khiến mọi thứ để đứa con gái ấy khá hơn.
Mẹ, giờ thì con đã nắm bắt. Mẹ đã đúng.
Bạn thấy đấy, chẳng quan trọng con tôi bao nhiêu tuổi, chẳng cần nhân thức nó cao hơn tôi bao lăm, chẳng cần đề cập đến nó sống cách tôi bao xa và nó sẽ có bao nhiêu đứa con, tôi sẽ, luôn luôn, và mãi mãi xem nó như một cậu bé mà thôi.
Nó có thể 18, 28, 38, 58 tuổi nhưng tôi mãi chỉ thấy nó có 8 tuổi mà thôi.
Nó sẽ kết hôn, bồng bế con vui vẻ nhưng trong mắt tôi, nó vẫn là đứa con nhỏ bé.
Mẹ sẽ luôn luôn, luôn luôn thấy con thật bé nhỏ trong mắt của mẹ.
ngừng thi côngĐây là yếu tố bà mẹ nào cũng khiến thế.
(Nguồn: scarymommy)
Theo Newben / Trí Thức Trẻ
Xem tại: máy bơm tăng áp
0 nhận xét: